Những bài thơ đầy cảm xúc không thể bỏ qua về hoa Tigon

Hoa nở trên hình hài của những trái tim vỡ, sương đọng giọt lại trên những cánh hoa vỡ ấy, trút xuống như thể giọt chảy ra từ trong tim. Người con gái yêu loài hoa này chắc cũng sẽ tự dưng mà đa sầu đa cảm.

“Hoa vỡ từ khi lỗi hẹn thề
Tình mình cũng cách biệt sơn khê
Nên trách trời già gieo oan trái
Hay trách người đi chẳng trở về?”

Hoa tigon

Hoa tigon trắng mong manh

 

SẮC TI GÔN
Thơ: Hoàng Hôn Tím

Tôi đến thăm em một tối buồn,
Sân nhà em phủ kín ti gôn
Gượng cười em bảo màu hoa ấy,
Cũng chính là màu của vấn vương.

Em gái của tôi thật tuyệt vời,
Bên hoa nào kém sắc xinh tươi.
Nhưng sao vẫn thấy buồn vương mắt,
Hàm tiếu môi kia vắng nét cười.

Em tôi không đẹp như hoa hồng,
Cũng không rực rỡ của hoa xuân.
Em như một đóa quỳnh hương trắng
Sưởi ấm lòng người giữa gió đông.

Nhìn em cứ ngỡ tuổi đôi mươi,
Sức sống tràn dâng thật rạng ngời
Em đã qua rồi thời xuân sắc,
Mà sao vẫn giữ mãi nét tươi?!

Che giấu trong tim tiếng thở dài
Nghe sao tan nát trái tim tôi
Em ơi đừng vỡ như hoa ấy,
Hãy sống hạnh phúc hết cuộc đời..

Hoa tigon

Hoa tigon hồng

 

NÀNG – LOÀI HOA VỠ
Thơ: Triệu Phú Tình

Nàng nói thích nụ ti gôn
Màu trắng hồng hồn trinh nữ
Bốn mùa đua nở tình tứ
Biết đâu là sự chia ly

Ti gôn trắng nói điều gì
Là nhắc nhở khi lỗi hẹn
Đừng để lỡ duyên tình bén
Mất rồi mới nghẹn lòng đau

Ti gôn hồng gieo nỗi sầu
Mong nhớ úa nhầu rơi lệ
Xa xôi cách trở không thể
Cạnh bên nhau để sẻ chia

Nàng thấy không trái tim kia
Đang vỡ đứt lìa mạch máu
Nỗi biệt ly hoài nương náu
Nơi người đau đáu yêu hoa

Vụn vỡ ly biệt thế mà.

Hoa tigon

Hoa tigon

 

TI-GON VỠ
Thơ: Bằng Lăng Tím

Đã hết thật rồi anh nhỉ
Mối tình chung thủy ngày xưa
Chẳng còn một chút duyên thừa
Cho ngày trời mưa đọng lại

Sắc hoa ti-gon vụng dại
Bây giờ phai nhạt đơn côi
Duyên tình ta đã phai phôi
Không còn chung đôi tay nắm

Đêm dài cứ trôi thăm thẳm
Em ngồi lặng ngắm mưa rơi
Từng giọt thấm ướt bờ môi
Khóc mảnh tình côi tan vỡ

Chúng mình có duyên không nợ
Ti-gon vụn vỡ tan tành
Tim yêu giữa hạ lạnh căm
Đường về xa xăm tuyết phủ

Ti-gon héo buồn ủ rũ
Mộng yêu đã ngủ lâu rồi
Chúc người nơi ấy cuối trời
Ấm nồng vòng tay hạnh phúc

Tim yêu không còn rạo rực
Trắng đêm thao thức u hoài
Ti-gon vỡ mảnh chia hai
Mảnh trăng khuya cài ô cửa

Bây giờ anh không về nữa
Quỳnh hương thôi nở bên thềm
Dế nỉ non khóc trong đêm
Em buồn đếm đong hoài niệm.

Hoa tigon

Hoa tigon

 

SẮC HOA TI GÔN
Thơ: Triệu Phú Tình

Thuở ngày xưa đi học yêu màu tím
Tím nét mực tím tà áo ai bay
Tím bằng lăng đung đưa theo gió lay
Tím biêng biếc dâng buồn trên khóe mắt

Em lại về trong kỉ niệm gom nhặt
Dáng mảnh mai với suối tóc buông dài
Vẫn dịu dàng kiêu sa nét trang đài
Theo thời gian dẫu phai dần xuân con gái

Nhưng với anh em vẫn là mãi mãi
Vẫn nụ cười quen thuộc đầy thân thương
Em vẫn là em e thẹn khiêm nhường
Không cầu kì khăn voan quàng trên cổ

Tay em cầm nhánh ti gôn nở rộ
Định tặng anh có phải vậy không em
Nhưng anh thấy chẳng còn màu tím lem
Hoa phai dần chuyển sang màu trắng nhạt

Thời gian trôi con người cũng đổi khác
Huống chi là hai sắc thái ti gôn
Tím thủy chung xa anh giờ không còn
Nhưng vẫn đẹp trắng trong màu tinh khiết

Vẻ đẹp của ti gôn quả khác biệt
Nét mĩ miều người con gái tôi yêu.

Hoa tigon

Hoa tigon

 

ĐỪNG NHẶT CÁNH HOA TÀN
Thơ: Diệp Ly

Người nhặt làm chi cánh hoa tàn
Duyên kiếp đôi mình đã dở dang
Màu máu tigôn giờ phai sắc
Có tiếc có thương cũng lỡ làng.

Chiều nay nhìn nắng vãng bên sông
Đếm nhớ đếm thương xót xa lòng
Gió bấc lại về qua song cửa
Đan áo cho chồng giữa mùa đông.

Mấy vòng lễ giáo mấy vòng tơ
Nhớ người năm cũ dạ ngẩn ngơ
Đường đời ngàn dặm thân cô lữ
Nhìn ngọn gió đông luống thẫn thờ.

Hoa vỡ từ khi lỗi hẹn thề
Tình mình cũng cách biệt sơn khê
Nên trách trời già gieo oan trái
Hay trách người đi chẳng trở về?

Hoa tigon

Hoa tigon

 

HAI SẮC HOA TI-GON
T.T.KH

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu đương.

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”

Thuở ấy, nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”

Hoa tigon

Hoa tigon

 

Đâu biết lần đi một lỡ làng,
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá! – Tôi buồn lắm,
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…

Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ…
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tim bóng “một người”.

Buồn quá! hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm pha!

Hoa tigon

Hoa tigon

 

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi…
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Từ khóa tìm kiếm nhiều nhất
  • https://vietflower info/2020/nhung-bai-tho-day-cam-xuc-khong-the-bo-qua-ve-hoa-tigon

Có yêu cầu hay góp ý thì bình luận bên dưới nha!